Tôi không nói cho đến lúc Người đến, tôi mới chợt nhận ra trong mưa có một cái gì đó, mà tôi vô tình nhận ra...
"Một lần để có, mà một lần để mất"
Dành trọn tình yêu vào những nỗi nhớ về mưa...
Tôi yêu em vào ngày mưa dầm dề chẳng dứt, tình yêu tôi và em từ lúc ấy bất chợt đến...
Cũng là em, em cho tôi vơi bớt nỗi cô đơn của quá khứ ngày ấy...
Tôi và em đến với nhau chẳng phãi vì đã sắp đặt mà vì tình cờ đến và rồi yêu nhau...
Mưa mang nỗi lạnh buốt của sự ẩm ướt, mưa lạnh lùng nhưng chẳng vô tình. Chỉ là mưa xuống làm cảm xúc về tôi dâng trào...
Ôi... có phải vì thế mà tôi đã dành trọn tình yêu cho em...
Và cứ thế tình yêu tôi và em cứ trôi theo những ngày mưa ấy....
.....
Đã xa lắm rồi, nhưng vẫn là kí ức lưu bên cạnh nhau...
Tôi lại nghĩ xa xôi rồi...
Này Người ơi, mưa rơi rồi, tôi nhớ Người, Người ơi...
Em vô tình như mưa quá...
Em lạnh như mưa quá...
Em có biết được đâu...Em vô tâm đễ tình yêu anh đi mất
Em có biết đâu Anh khóc vì Em trong mưa...
Em lạnh như mưa quá...
Em có biết được đâu...Em vô tâm đễ tình yêu anh đi mất
Em có biết đâu Anh khóc vì Em trong mưa...
Anh sẽ để lại nỗi nhớ vào cơn mưa... nhờ mưa mang đi đến cho em, để em thao thức 1 phút nào nghĩ về cơn mưa ấy...
Hãy giữ lại em nhé... 1 chút thôi, 1 chút yêu thương của ngày ta còn nhau em nhé...1 chút thôi, 1 chút nỗi nhớ của những ngày ta mong chờ thấy nhau...
Anh xin...
Anh xin tình yêu quay về nơi nó vốn là của nó...
Quay về với thời gian mà ta lặng lẽ cho nó trôi qua đi... rất vô tình và rất nhanh...
Hãy giữ lấy đi em... dù chúng ta chẵng còn chung lối yêu, chẵng còn có nhau như cơn mưa ngày hôm ấy.
Em đến, và em cứ đi... cứ như định mệnh vậy...
Và cứ thế, em cứ đi, đi xa, xa mãi...
Mình tôi đứng, nhìn cơn mưa lạnh lùng trôi mãi...
Ôi!!! cơn mưa ào ạt và dai dẳng...
Cứ thế... nó sẽ xóa đi theo thời gian trôi...
Chỉ còn lại đây những màng phủ mờ đi ngày ấy...
Phủ mờ đi những nỗi đau mà anh đang mang...
Và cứ thế, em cứ đi, đi xa, xa mãi...
Mình tôi đứng, nhìn cơn mưa lạnh lùng trôi mãi...
Ôi!!! cơn mưa ào ạt và dai dẳng...
Cứ thế... nó sẽ xóa đi theo thời gian trôi...
Chỉ còn lại đây những màng phủ mờ đi ngày ấy...
Phủ mờ đi những nỗi đau mà anh đang mang...
Mưa lạnh lùng nhưng cũng vô tình quá em nhỉ...
Xin tình yêu...
Hãy quay về cùng với thời gian ta từng có.
...
Giữa vô tận những hạt mưa rơi
Tôi tìm ra những tiếng lòng của nước mắt
Tôi biết, tôi mất người thật rồi.
Có nuối tiếc, cũng chỉ thế mà thôi.
Sau ngày gọi là chia tay, chẵng hiểu sao cuộc sống của tôi tĩnh lặng đến lạ thường
.
Hạnh phúc giờ là chiếc cốc thuỷ tinh mong manh, dễ vỡ.
Tìm về bên mưa 1 chút khoảng lặng, để nghe hồn nhỏ to khóc thầm.
Tôi thích ngắm mưa mãi thôi, từng hạt bẻ nhỏ rơi xuống đất, như trút thêm bao nỗi buồn.
Mưa, có vui không ?...
Một khoảng lặng trong đêm
Để nghe lòng xé nát tim ai đó.
.....
Đôi khi, Im lặng lại là 1 giải pháp tốt,
Nhưng...
Tại sao người lại lặng im không nói !?
Để giờ đây, đau đớn khi biết người đi thật rồi.
Lặng yên 1 khoảng lặng trong đáy mắt, 1 mối tình tan vỡ.
...
Tiếng mưa buồn, tắt lặng giữa dòng người xô bồ..
Cuộc sống của tôi, giờ như cánh hoa kia.
Lặng lẽ sống, lặng lẽ nở, lặng lẽ toả hương, rồi lặng lẽ lụi tàn.
Thế thì sống có ích gì nhỉ ?
Muốn có ai đó gọi tới..
Nói gì cũng được, chỉ cần gọi cho tôi...
Cũng đủ cảm thấy ấm lòng sau cơn mưa rồi.
Khuya, vòng tròn đồng hồ chỉ đúng 2h.
Cũng thói quen cũ, nhấm nháp chút vị đắng của từng giọt cafe.
Cafe hôm nay bỗng trở nên đắng lạ!
Ngọt, đắng, hai vị giác hoà vào nhau, đọng lại nơi đầu lưỡi chút nhớ thương...
Chút tiếc nuối...
Một chút gì đó, gợi lại hồi ức xưa...
Tôi viết về mưa không phải vì tôi yêu mưa, mà vì trong mưa tôi tìm thấy con người thực của mình.
Đăng Nguyên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét